Thời gian bên con không đong đếm bằng năm, mà đếm bằng cơ hội không lặp lại

Breadcrumb Abstract Shape
Breadcrumb Abstract Shape
Breadcrumb Abstract Shape
Breadcrumb Abstract Shape
Breadcrumb Abstract Shape
Breadcrumb Abstract Shape
  • Hình đại diện của người dùngadmin
  • 24 Th7, 2025
  • 0 Bình luận
  • 4 Mins Read

Thời gian bên con không đong đếm bằng năm, mà đếm bằng cơ hội không lặp lại

Hiểu sai một lần là chuyện bình thường. Nhưng hiểu sai rằng mình có cả tuổi thơ của con để ở bên con — thì là một sai lầm đắt giá.

Bởi bạn không thực sự có “18 năm” bên con. Bạn chỉ có vài năm đầu tiên để con hào hứng kể bạn nghe hôm nay nó làm gì ở lớp. Có thể chỉ có 5-6 mùa hè để con muốn đi du lịch cùng bố mẹ thay vì tụ tập với bạn bè. Và có khi chỉ có vài khoảnh khắc ngắn ngủi giữa những lịch học, giờ ngủ, cơn giận dỗi, và những lần con khép cửa phòng, bạn mới nhận ra: thời gian mình còn được đồng hành cùng con, đang co lại như một sợi dây chun sắp đứt.

Vấn đề là chúng ta hay tính thời gian bằng số năm. Nhưng sự gắn bó không đo bằng năm, mà bằng cơ hội còn lại. Cơ hội để nghe con nói thật lòng. Cơ hội để được con tìm đến đầu tiên mỗi khi gặp chuyện. Cơ hội để cùng ăn một bữa cơm mà không bị phân tâm bởi điện thoại, tin nhắn, hoặc chính nỗi mệt mỏi của bản thân.

Con không rời xa bạn trong một khoảnh khắc. Mà là từng chút một. Một ngày con nói ít hơn. Một ngày con muốn ngủ riêng. Một ngày con cài mật khẩu điện thoại. Một ngày con từ chối bức ảnh chụp chung. Và rồi, bạn không nhớ nổi từ lúc nào, những ngày ngồi cạnh con chỉ để chơi LEGO hay tô màu… đã không còn nữa.

Chúng ta không mất con khi con đủ tuổi trưởng thành. Chúng ta mất con trong những lần lỡ hẹn, những buổi bận việc, những lần chối từ lời rủ rê “mẹ ơi, mình cùng chơi đi”. Mất dần từng cơ hội nhỏ — đến khi không còn cơ hội nào nữa.

Và khi nhận ra điều đó, bạn bắt đầu nhìn thời gian không còn là một dòng chảy đều đặn, mà là một dãy số đếm ngược. Không phải câu hỏi “Còn bao nhiêu năm nữa con vào đại học?”, mà là: “Còn bao nhiêu tối được ôm con ngủ?”.

Không phải “Bao giờ con lớn?”, mà là: “Lần cuối con chạy đến ôm mình trước mặt mọi người — là khi nào?”.

Nếu bạn biết mỗi lần như thế chỉ còn vài cái cuối cùng — bạn sẽ ngừng lướt điện thoại trong bữa ăn. Bạn sẽ ngừng trì hoãn những chuyến đi. Và bạn sẽ hiểu rằng không phải mùa hè nào cũng là mùa hè để đi cùng con. Có những mùa hè con sẽ chọn đi với người khác. Có những mùa hè công việc sẽ chen ngang. Có những mùa hè bạn tưởng còn dài — nhưng rồi không kịp nữa.

Vì vậy, thời gian bạn còn bên con — không nên đong bằng năm. Mà nên đếm bằng những cơ hội không lặp lại.

Và cơ hội, luôn ít hơn bạn tưởng.

(ST)

– Góc đọc sách ESI –

#esiquangtri

#gocdocsach

Để lại một câu trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

X
0931942942
Liên hệ